Có vô vàn nơi tiếp công dân trên đất nước chúng ta. Từ
trụ sở quận Ba Đình, trái tim của cả nước, nơi tiếp dân như một dấu phẩy dính thêm
vào tòa công sở to tướng. Ở Lạng Sơn, Phòng tiếp dân đặt riêng một chỗ ngày đêm
nhìn sang cánh cổng sắt của trụ sở chính quyền. Cho tới Bình Dương, nơi tiếp
dân lọt thỏm trong một không gian mới toanh, có dáng dấp như một trung tâm hiện
đại phục vụ doanh nghiệp hơn là trụ sở ủy ban.
Ở những nơi ấy, rất hiếm khi người dân đến gặp chính
quyền để hiến kế hoặc đóng góp sáng kiến. Ngược lại, người ta đến để khiếu nại,
tố cáo. Nơi tiếp dân trở thành nơi người dân cầu cứu các cấp chính quyền hãy lưu
tâm đến lợi ích của họ. Chỉ có điều, như Phó Chủ tịch UBND TPHCM Lê Mạnh Hà bộc
bạch “chỉ có những người thân cô, thế cô, không có ai quen biết cả, thì mới đâm
đơn” đến những nơi này.
Nghe thật chạnh lòng, song bí mật ấy ai cũng biết. Quyền
lực phái sinh ra quyền lực, quan hệ nối dài quan hệ, thân quen vây cánh che chắn
cho nhau tạo nên thành lũy lợi ích nhóm. Xung đột lợi ích giữa các phe nhóm ấy được
giải quyết bởi vô vàn đổi chác. Khi những mạng nhện ấy hình thành, khiếu nại,
tài phán hành chính, tòa án và độc lập xét xử trở nên sáo rỗng. Đến rồi lại đi,
nơi tiếp dân trở thành nơi trung chuyển khiếu kiện của người dân. Suy cho cùng,
sâu thẳm tới tâm điểm của những mạng nhện, nơi giữ quyền quyết định vẫn là những
nơi không tiếp công dân.
Tuy vậy, nếu lãnh đạo từ cao xuống thấp mỗi tháng phải
đều đặn tiếp dân, nơi tiếp công dân cũng sẽ hữu ích, giúp chính khách nước ta đối
mặt với thách thức nóng rát từ thực tế cuộc sống. Làm dân ai cũng muốn đất nước
có được các vị lãnh đạo xứng tầm, không lánh mặt trước những oan sai, dám chịu
trách nhiệm cá nhân trước những sai lầm và đủ dũng cảm để nghe người dân lên án
khi cần thiết. Chỉ một buổi sáng tiếp nông dân khiếu kiện vì bị thu hồi đất đai,
có thể nếm đủ vị của những hỷ nộ ái ố ấy từ phía nhân dân.
Song nơi tiếp công dân không phải là một giải pháp căn
cơ để phá tan “bức tường đá lạnh lẽo” như nhà báo Quốc Việt (TT 07/07) mô tả sự
vô cảm của nền hành chính trước những đòi hỏi ngày càng bức bách của người dân
và doanh nghiệp. Ông Chủ tịch tỉnh là chính khách, không thể quyết định thay
công chức chuyên nghiệp của nền công vụ. Nơi tiếp dân không thể thay được quy
trình bàn giấy chặt chẽ được thiết kế để giải quyết từng sự vụ hành chính một
cách khách quan và chuyên nghiệp.
Nơi tiếp dân vì thế như một nỗ lực loay hoay để sưởi ấm
“bức tường đá lạnh lẽo”. Sâu xa hơn, hãy truy tìm vì đâu thói quen vô cảm với
dân, với nước đã tích tụ hình thành. Vì đâu mất dần dân khí, dân tâm, dân nguyện,
để đến nỗi nơi tiếp dân đôi khi chỉ còn là nơi dân giận, dân buồn. Truy tìm mãi ắt sẽ
có lời giải. Khi người dân ý thức và thực hiện được các quyền được biết, được
tham gia, được thực hành dân chủ trực tiếp, mạng nhện thân quen phải lùi dần
trước sự minh bạch. Tâm điểm của mạng nhện được lôi dần ra ánh sáng. Tới ngày
đó, pháp luật sẽ trở thành nơi nương tựa của tất cả chúng ta./.