BỘ MẶT CỦA CHÍNH QUYỀN
Dân đánh cảnh sát, cảnh sát đánh dân, nay lại có thêm tin cảnh sát cơ động đánh cảnh sát giao thông ngay giữa phố. Nóng giận, lỡ lời, lỡ tay người đời mấy ai mà tránh khỏi. Song trong ánh mắt người dân, cảnh sát là đại diện của chính quyền. Không mạnh chỉ bởi dùi cui, roi điện, chính quyền mạnh trước hết bởi dân tin. Lạm dụng bạo lực trong lực lượng cảnh sát, ở nước nào mà chẳng có, chỉ có điều nếu không được kiểm soát, về lâu dài việc này có nguy cơ hại đến thanh danh của chính quyền.
An ninh công cộng, tức là công an, là việc cổ xưa nhất của mọi chính quyền. "Ối làng nước ơi", có trộm người ta mong được chính quyền che chở. Nhận lấy chức phận ấy, một nhà nước văn minh sẽ độc quyền sử dụng cường lực giữ cho xã hội bình yên. Để cho dân làng rượt theo và tự hành quyết kẻ trộm, chủ nợ công khai xiết nợ, xã hội đen tấn công người lương thiện, thậm chí tấn công trở lại cả những hiệp sỹ đường phố, rõ ràng nhà nước ta còn rất nhiều việc phải làm mới đáp ứng được chức phận mà nhân dân đã gửi gắm.
Chỉ có điều cường lực cũng là men say cuốn hút con người vào vòng xoáy vô tận của đam mê quyền uy, trấn áp, khống chế và cai quản. Không ngạc nhiên ở nước nào cũng vậy nguy cơ lạm dụng bạo lực ở lực lượng cảnh sát là cao. Giúp hạn chế sự tồi tệ ấy, cảnh sát chỉ được phép làm những điều pháp luật cho phép với những thủ tục tuân thủ công lý chặt chẽ được người dân giám sát. Khi dân biết đòi quyền, đòi danh dự và phẩm giá làm người, khi ấy bảo vệ dân quyền thẫm đẫm trong từng điều lệnh, nội quy của ngành cảnh sát. Trái lệnh ấy, người cảnh sát lạm quyền bị truy xét trước tòa, chính khách đứng đầu ngành cảnh sát bị truy vấn trách nhiệm chính trị trước cơ quan dân cử và ánh mắt của ngàn vạn cử tri. Đó là những dấu hiệu đầu tiên của một nhà nước vì dân.
Khi người dân đánh cảnh sát, đó lại là một dấu hiệu quyền lực công cộng bị khinh nhờn. Coi thường nhà nước, coi thường pháp luật là dấu hiệu của văn minh thụt lùi, xã hội rơi vào nanh vuôt của thần thế, tiền bạc hoặc sự hung hãn mạnh ai nấy trị. Đó cũng là dấu hiệu của một nhà nước yếu. Khi ấy, đừng ngạc nhiên, các thế lực khác trong xã hội bắt đầu mon men nhòm ngó sự chính danh của chính quyền.
Con sâu làm rầu nồi canh, ầm ỹ chốc lát rồi sẽ chìm dần, vụ việc cảnh sát đánh cảnh sát rồi sẽ rơi vào quyên lãng trong sự thờ ơ của người đời. Yên chuyện thêm một lần, song chính quyền không vì thế mà trở nên mạnh mẽ. Có lẽ đã tới lúc đừng gắng phủ thêm những lớp sơn hào nhoáng, chúng ta cần nhìn thẳng vào cội nguồn của quyền lực cảnh sát chính là sự ủy trị từ nơi dân. Tốt gỗ hơn tốt nước sơn, sự ủy trị ấy mạnh mới mong có những rường cột quản trị quốc gia vững chắc đặng chế ngự mọi đam mê lạm quyền ẩn chứa trong mỗi con người./.
Dân đánh cảnh sát, cảnh sát đánh dân, nay lại có thêm tin cảnh sát cơ động đánh cảnh sát giao thông ngay giữa phố. Nóng giận, lỡ lời, lỡ tay người đời mấy ai mà tránh khỏi. Song trong ánh mắt người dân, cảnh sát là đại diện của chính quyền. Không mạnh chỉ bởi dùi cui, roi điện, chính quyền mạnh trước hết bởi dân tin. Lạm dụng bạo lực trong lực lượng cảnh sát, ở nước nào mà chẳng có, chỉ có điều nếu không được kiểm soát, về lâu dài việc này có nguy cơ hại đến thanh danh của chính quyền.
An ninh công cộng, tức là công an, là việc cổ xưa nhất của mọi chính quyền. "Ối làng nước ơi", có trộm người ta mong được chính quyền che chở. Nhận lấy chức phận ấy, một nhà nước văn minh sẽ độc quyền sử dụng cường lực giữ cho xã hội bình yên. Để cho dân làng rượt theo và tự hành quyết kẻ trộm, chủ nợ công khai xiết nợ, xã hội đen tấn công người lương thiện, thậm chí tấn công trở lại cả những hiệp sỹ đường phố, rõ ràng nhà nước ta còn rất nhiều việc phải làm mới đáp ứng được chức phận mà nhân dân đã gửi gắm.
Chỉ có điều cường lực cũng là men say cuốn hút con người vào vòng xoáy vô tận của đam mê quyền uy, trấn áp, khống chế và cai quản. Không ngạc nhiên ở nước nào cũng vậy nguy cơ lạm dụng bạo lực ở lực lượng cảnh sát là cao. Giúp hạn chế sự tồi tệ ấy, cảnh sát chỉ được phép làm những điều pháp luật cho phép với những thủ tục tuân thủ công lý chặt chẽ được người dân giám sát. Khi dân biết đòi quyền, đòi danh dự và phẩm giá làm người, khi ấy bảo vệ dân quyền thẫm đẫm trong từng điều lệnh, nội quy của ngành cảnh sát. Trái lệnh ấy, người cảnh sát lạm quyền bị truy xét trước tòa, chính khách đứng đầu ngành cảnh sát bị truy vấn trách nhiệm chính trị trước cơ quan dân cử và ánh mắt của ngàn vạn cử tri. Đó là những dấu hiệu đầu tiên của một nhà nước vì dân.
Khi người dân đánh cảnh sát, đó lại là một dấu hiệu quyền lực công cộng bị khinh nhờn. Coi thường nhà nước, coi thường pháp luật là dấu hiệu của văn minh thụt lùi, xã hội rơi vào nanh vuôt của thần thế, tiền bạc hoặc sự hung hãn mạnh ai nấy trị. Đó cũng là dấu hiệu của một nhà nước yếu. Khi ấy, đừng ngạc nhiên, các thế lực khác trong xã hội bắt đầu mon men nhòm ngó sự chính danh của chính quyền.
Con sâu làm rầu nồi canh, ầm ỹ chốc lát rồi sẽ chìm dần, vụ việc cảnh sát đánh cảnh sát rồi sẽ rơi vào quyên lãng trong sự thờ ơ của người đời. Yên chuyện thêm một lần, song chính quyền không vì thế mà trở nên mạnh mẽ. Có lẽ đã tới lúc đừng gắng phủ thêm những lớp sơn hào nhoáng, chúng ta cần nhìn thẳng vào cội nguồn của quyền lực cảnh sát chính là sự ủy trị từ nơi dân. Tốt gỗ hơn tốt nước sơn, sự ủy trị ấy mạnh mới mong có những rường cột quản trị quốc gia vững chắc đặng chế ngự mọi đam mê lạm quyền ẩn chứa trong mỗi con người./.
Comments