Có vô vàn nơi tiếp công dân trên đất nước chúng ta. Từ trụ sở quận Ba Đình, trái tim của cả nước, nơi tiếp dân như một dấu phẩy dính thêm vào tòa công sở to tướng. Ở Lạng Sơn, Phòng tiếp dân đặt riêng một chỗ ngày đêm nhìn sang cánh cổng sắt của trụ sở chính quyền. Cho tới Bình Dương, nơi tiếp dân lọt thỏm trong một không gian mới toanh, có dáng dấp như một trung tâm hiện đại phục vụ doanh nghiệp hơn là trụ sở ủy ban. Ở những nơi ấy, rất hiếm khi người dân đến gặp chính quyền để hiến kế hoặc đóng góp sáng kiến. Ngược lại, người ta đến để khiếu nại, tố cáo. Nơi tiếp dân trở thành nơi người dân cầu cứu các cấp chính quyền hãy lưu tâm đến lợi ích của họ. Chỉ có điều, như Phó Chủ tịch UBND TPHCM Lê Mạnh Hà bộc bạch “chỉ có những người thân cô, thế cô, không có ai quen biết cả, thì mới đâm đơn” đến những nơi này. Nghe thật chạnh lòng, song bí mật ấy ai cũng biết. Quyền lực phái sinh ra quyền lực, quan hệ nối dài quan hệ, thân quen vây cánh che chắn cho nhau tạo nên thành lũy lợi ích...